Nhìn cây nhớ người
- Thúy Ngô
- 4 thg 3
- 3 phút đọc
Đã cập nhật: 18 thg 3
Có những kỷ niệm không được lưu giữ bằng hình ảnh, mà bằng những tán lá xanh trong khu vườn. Nhìn cây, ta nhớ về những người đã từng yêu thương, đã từng vun vén cho ta một góc nhỏ của cuộc đời. Mỗi chiếc lá, mỗi cành cây, mỗi lần nở hoa, kết trái đều gợi nhắc về một câu chuyện cũ, một con người cũ – nhưng tình cảm ấy thì vẫn vẹn nguyên.

Từ ngày về vườn, mình có một thú vui giản dị là sưu tầm cây. Cứ thấy cây lạ, cây đẹp là muốn mang về, chăm chút và nâng niu. Nhưng điều thú vị nhất không phải là những loài cây mình tự mua, mà là những cây được ai đó trao tặng.
Một phần vì có những giống cây ngoài tiệm không có bán, nhưng phần nhiều là vì những cây được cho luôn gắn liền với kỷ niệm. Mỗi lần bước ra vườn, mình không chỉ nhìn thấy màu xanh của lá, mà còn thấy cả tình cảm của những người thân thương. Và cây được ai đó cho tặng sẽ ấn tượng hơn, có nhiều kỷ niệm và câu chuyện để kể.
Như cách mình lớn lên cùng câu chuyện về khu vườn này. Từ cây cacao hiếm hoi trong vùng do ông nội trồng để lại cho con cháu, những cây mít sai trái ngọt lịm dọc bờ mương, đến hàng dừa lão đã lớn hơn cả tuổi mình. Mỗi cây là một mảnh đời, một câu chuyện mà mình nghe rồi kể đi kể lại chẳng biết chán.
Giờ đây, vườn nhà không chỉ có dừa, có cacao, mà còn thêm bao loài cây mới - cây mẹ chồng cho, cây cô cậu tặng, cây bác gửi, rồi cây từ anh chị em, bạn bè, người làm vườn, hàng xóm… Nhìn khu vườn, mình thấy hiện lên những tình cảm đã vun đắp nên nó, từng chút một.
Trong số đó, cây chùm ruột bác gái cho có lẽ là đặc biệt nhất!
Ngày trước, mỗi mùa chùm ruột chín, bác gái lại tỉ mỉ sên mứt, rồi nhờ bác trai mang sang cho mẹ con mình. Biết mình thích trồng cây, bác bảo bác trai đem hẳn một cây con ra cho. Còn nhớ lần cuối gặp bác, dáng người đã gầy đi nhiều, giọng thều thào yếu ớt, vậy mà bác vẫn hỏi: “Cây chùm ruột lớn chưa?” Mình chỉ biết gật đầu, nghẹn ngào chẳng nói nên lời.
Bác về với Chúa đã bốn năm. Năm nay, cây chùm ruột lần đầu ra trái, sai trĩu cành như gửi lời đáp đến người từng trông mong. Mỗi lần ra thăm cây, mình như thấy bóng dáng bác thấp thoáng đâu đó - vẫn dịu dàng, vẫn chu đáo như ngày nào. Nhờ cây mà ký ức tuổi thơ ở nhà bác ùa về sống động. Bác - người đã ân cần chăm sóc lũ trẻ ranh chúng tôi suốt mấy mùa hè mà chẳng hề quát tháo, chỉ luôn dặn dò, dạy dỗ, và làm đủ món ngon để tuổi thơ chúng tôi trọn vẹn.

Sáng nay, cả nhà đã cùng nhau hái hết đợt chùm ruột đầu tiên. Mình sẽ học cách sên mứt, giữ lấy hương vị ấy như một cách nhớ về bác. Như anh, như chị, như những đứa trẻ ngày xưa lớn lên từ bàn tay bác chăm sóc, giờ đây vẫn nhớ bác qua từng hũ mứt chùm ruột.
Nhìn cây, lòng mình lại rưng rưng nhớ người. Khu vườn không chỉ là nơi mình trồng cây, mà còn là nơi giữ gìn ký ức, nơi những yêu thương đơm hoa kết trái theo cách giản dị mà sâu sắc nhất.
Nhìn cây, lại nhớ người!
Đọc thêm:
Commenti